Chào, tên tôi là Thomas Heatherwick. Tôi có một studio ở London ở đó có một cách đặc biệt để tiếp cận với công việc thiết kế các công trình. Khi tôi lớn lên, Tôi đã làm quen với việc chế tạo vật liệu thủ công và chế tạo ra các phiên bản thu nhỏ. Và từ đó tôi quan sát các công trình lớn hơn và thấy rằng các tòa nhà có ở khắp mọi nơi được thiết kế và xây dựng ngoài kia như tôi đã thấy không có hồn và lạnh tanh. Và ở mô hình nhỏ ở cỡ đôi bông tai hay cái tách nhỏ hoặc lớn bằng một nhạc cụ chúng nhìn có hồn và chi tiết hơn. Điều đó đã tác động đến tôi. Công trình đầu tiên tôi làm cách đây đã 20 năm. Và từ đó đến nay, 20 năm, Tôi đã gây dựng nên một xưởng thiết kế ở London. À, nhân tiện nói luôn, đó là mẹ tôi, trong tiệm nữ trang của bà ở London. Tôi từng ngồi ở đó để đếm mấy chuỗi hạt đó.
Tôi đang định chỉ cho những người chưa biết đến công việc tại studio của tôi, một vài dự án đã hoàn thành. Đây là bệnh viện. Đây là cửa hàng của công ty làm túi xách. Studio của nghệ sĩ. Đây là công trình điêu khắc làm từ hàng gần một triệu mét dây và 150.000 chuỗi hạt pha lê to bằng trái banh golf. Và đây là cửa sổ trưng bày. Còn đây là hai tháp làm lạnh cho một trạm biến điện ở gần Nhà thờ St. Paul's ở London. Còn đây là một ngôi đền ở Nhật Bản của một vị sư. Một quán cafe gần biển ở Anh.
Và rất nhanh sau đó, một thứ mà chúng tôi thực hiện mới đây chúng tôi được Thị trưởng của London chỉ định thiết kế một chiếc xe buýt mới làm sao để cho hành khách thấy thoải mái như trước. Bởi chiếc xe buýt Routemaster ban đầu có thể có vài người ở đây từng được đi phía sau xe có khoang rộng -- cõ lẽ, mấy cái xe Routemaster này đang ở California hết rồi sao đấy. Chẳng còn cái nào ở London, thế nên bạn bị kẹt trên xe buýt. Khi xe chuẩn bị dừng cách trạm dừng khoảng 3m, bạn cứ như đang ở tù. Và Thị trưởng thành phố muốn giới thiệu lại kiểu xe buýt có khoang mở phía sau. Thế là chúng tôi đến làm việc với Sở giao thông công chánh, và ở sở này không có vẻ như có trách nhiệm tạo ra một chiếc xe buýt mới trong suốt 50 năm rồi. Và chúng tôi đã rất may mắn có cơ hội để làm điều đó. Nói gọn lại thì chiếc xe buýt tiêu thụ năng lượng ít hơn 40%. Nó được gắn động cơ ... Và chúng tôi đang cố gắng để cải thiện tất cả mọi thứ từ tấm vải cho đến hình dạng cấu trúc và tính thẩm mỹ.
Tôi sẽ giới thiệu sau đây 4 dự án chính. Đây là dự án cho một cây cầu. Chúng tôi được giao nhiệm vụ thiết kế cây cầu có thể mở Và mở -- thì dường như mọi người luôn thích mấy cây cầu có thể dựng lên nhưng điều đó rất bình thường. Tôi nghĩ tất cả chúng ta thường đứng và nhìn. Những cây cầu mà chúng ta thấy nó mở và đóng -- Tôi nhìn thấy chán ngán. tôi từng xem một phóng viên ảnh bóng đá trượt người theo quả bóng và ai đó đã đạp lên đầu gối anh ta và chân anh ta bị gẫy tương tự như này Khi chúng tôi nhìn mấy cây cầu này không thể nào không liên tưởng như thể nó đang bị gẫy.
Và đây là công trình Paddington ở London. Cây cầu bạn thấy đây nhìn rất chán. Nó làm từ thép và gỗ. Nhưng hãy khoan đánh giá, chúng tôi tập trung vào cách nó vận hành. Chúng tôi thích cái ý tưởng hai phía đầu cầu có thể chạm vào nhau. Thực ra thì chúng tôi làm nó chuyển động chậm lại bởi mọi người hơi sợ khi lần đầu thấy nó, nó gập lại nhanh.
Một dự án được làm rất gần đây là thiết kế một nhà máy điện sinh khối -- nghĩa là nhà máy điện sử dụng rác thải hữu cơ. Trên bản tin, các nguồn nước trong tương lai các nguồn năng lượng đều bắt nguồn từ nguyên liệu giấy. Vậy nên chúng tôi tự hào vì cách mà chúng tôi tạo ra năng lượng. Nhưng gần đây, các báo cáo thường niên của các công ty năng lượng đều không thấy có trạm phát điện. Cứ như một đứa trẻ chạy ngang qua cánh đồng vậy.
Thế nên khi có kỹ sư tìm đến và đề nghị chúng tôi phối hợp với họ làm trạ phát điện, điều kiện của chúng tôi cho phép có thể hợp tác với họ và thế là thôi, chúng tôi không đơn giản là chỉ trang trí một trạm phát điện bình thường mà chúng tôi phải học - và kể cả yêu cầu họ dậy lại cho chúng tôi Và chúng tôi đi khắp nơi cùng họ học từng chi tiết nhỏ, và thấy rằng có rất nhiều thứ không hiệu quả, đã không được tận dụng. Mà chỉ chiếm diện tích và trưng bày chúng mà không tận dụng hết công dụng của chúng.
Thế nên chúng tôi tìm cách đề phối hợp tất cả những thứ đó lại -- thay vì mỡ hỗn tạp, thì gom lại thể thống nhất. Và chúng tôi phát hiện -- vùng này là một trong những nơi nghèo nhất, tồi tệ nhất ở Anh. Có 2000 căn nhà mới ở đây ngay cạnh trạm phát điện. Như thể nó có một cộng đồng xung quanh cho thấy tầm quan trọng của một biểu tượng. Và chúng tôi có quyền tự hào về nơi này và không có điều gì để cảm thấy xấu hổ.
Thế nên chúng tôi xem xét làm thế nào để xây dựng trạm điện thay vì khiến dân cư phải dời đi và xây một hàng rào kiên cố bao quanh thì nên làm sao đó có thể kéo bạn lại. Và nó -- Tôi đang cố để -- cao lên 200 ft. Vậy nên chúng tôi thấy rằng nên thử làm một công viên năng lượng và thực tế đã tập hợp mọi thứ trong vùng lại và dùng nguồn đá sỏi trong vùng và chúng tôi đã có thể làm một trạm phát điện vận hành yên tĩnh. Đơn giản vì đất có thể làm khuếch tán âm thanh. Và chúng tôi cũng thấy rằng có thể làm cho kiến trúc tối ưu hơn nữa và tương xứng với giá trị của một công trình kiến trúc.
Dự án hoàn thành nó sẽ không chỉ là một trạm phát điện. Đó là môt công viên năng lượng và mọi người có thể đến để khám phá nó và chiêm ngưỡng cảnh quan xung quanh. Đó là độ cao lý tưởng cho việc này.
JC: Cảm ơn anh Thomas.
Alice Tran (thực hiện) - Dịch: Luan Minh (TED)